Đừng cất giấu yêu thương, vì biết đâu mai này, ta không còn cơ hội để trao gởi đến mọi người.
*
Năm chị mười tuổi, tôi lên tám, mẹ đi công tác về, mua quà cho chúng tôi là hai xấp giấy viết thư đủ màu. Những tờ giấy được kẹp trong một chiếc bìa bọc da màu hồng nhạt với hoa văn là vô số cánh hoa anh đào đỏ, được in nổi, rất cầu kì. Hình ảnh trên chiếc bìa da khiến chúng tôi có cảm giác như chúng là những cánh hoa thật, vô tình được gió mang đến từ một miền đất rất xa. Giấy viết thư cũng không phải loại giấy bình thường mà tôi có thể mua được từ bất kì đâu. Mỗi tờ giấy là mỗi màu riêng biệt cùng tông với loại hoa được in ở viền giấy. Giấy hoa anh đào màu hồng, oải hương màu tím, Mimosa màu vàng, lưu ly màu xanh nhạt và vô số những loại hoa xa lạ tôi chưa từng biết tên.
Mẹ đưa cho hai đứa chúng tôi kèm theo một cái nháy mắt thần bí: “Cái này dùng để các con cất giữ yêu thương của riêng mình.”
Tôi đứng ngẩn người nhìn mẹ, ngạc nhiên đến mức há hốc mồm mà chẳng thể nói được dù chỉ một câu. Còn chị thì cười tít mắt với món quà được tặng, ôm riết chúng vào lòng, trả lời một cách giòn tan với vẻ vui sướng không thể kiềm chế của một đứa trẻ: “Dạ, con biết rồi ạ.”
Kể từ đó, chúng tôi có những nơi bí mật, cất giấu yêu thương của riêng mình.
*
Chị lớn hơn tôi hai tuổi nhưng lại thấp hơn tôi nửa cái đầu và nhỏ con đến mức tất cả đều lầm tưởng chị là em gái út của tôi. Từ bé, sức khỏe của chị đã có vấn đề, thỉnh thoảng lại nằm bệnh viện cả tuần mới được về nhà nên bọn con nít trong xóm chẳng có đứa nào muốn chơi với chị. Bọn nó còn ngây ngô thì thầm to nhỏ kể cho tôi rằng, chị tôi bị bệnh gì đó ghê gớm lắm, động vào có khi cũng dính bệnh như chơi. Kết quả là chiều hôm ấy, cả lũ bầm mình với tôi, còn tôi thì bị mẹ đánh bầm mông đến ngồi cũng không được.
“Út thiệt là siêu quá đi.” Chị trèo một cách khó nhọc lên tầng trên của chiếc giường hai tầng trong phòng chúng tôi. Một tay chị vịn vào thanh chắn tầng trên, một tay chìa về phía tôi ra dấu ‘tuyệt vời’, còn miệng thì cười toe toét với vẻ khoái chí pha kèm một chút cảm động không nói nỗi thành lời.
“Tụi nó nói xấu hai…. Hu hu hu… em nói mẹ rồi mà mẹ vẫn đánh em. Em ghét mẹ!!!” Tôi vừa nhìn thấy chị liền nhổm dậy ngồi khóc ngon lành, mặc cho chị vẫn dán người vào chiếc thang hẹp, chồm tới trước vỗ vỗ vai tôi đầy an ủi.
“Thôi nín đi! Chị không thèm chơi với tụi nó. Chị ở nhà chơi với út là được rồi.”
Tôi khóc càng lớn hơn, còn chị vẫn cứ cười như thế, thỉnh thoảng còn lấy khăn tay quệt nước mũi cho tôi nhưng lại vô tình khiến khuôn mặt béo mẫm của tôi lem nhem đến buồn cười.
Chiều hôm ấy tôi ngồi trong phòng không thèm xuống nhà ăn bữa xế, quyết tâm viết một bức thư chứa đầy sự oán trách dành cho mẹ. Bức thư đầu tiên của tôi được viết như vậy.
*
Cứ thế, chúng tôi lớn dần lên, kèm theo đó là những bức thư tôi viết cũng dày lên theo năm tháng. Cho đến lúc, tôi phải bỏ tiền ra mua giấy từ bên ngoài về để kẹp thêm vào.
Tôi cho tất cả các bức thư kẹp trong chiếc bìa da màu hồng vào một chiếc hộp sắt có khóa, giấu kĩ ở góc trong cùng của ngăn kéo bàn học. Còn chiếc kẹp chứa thư của chị, tôi chưa bao giờ nhìn thấy nó kể từ khi mẹ tặng quà cho chúng tôi. Tất nhiên tôi tò mò, nhưng tôi lại lười không muốn tìm hiểu. Với tôi, mọi thứ xuất hiện hay không xuất hiện đều có mục đích của nó cả. Việc đi đào xới mục đích của tất cả mọi thứ quả là một việc làm chẳng ra sao.